Tôi đã trở lại với nếp sống cũ rồi. Thời gian đầu cũng khó chấp nhận lắm. Như tối khuya đi làm về có cái thói quen sẽ bật zalo lên nhắn “Anh về rồi nè”, hay sáng ngủ dậy sẽ gửi “GX dậy đi mần” thì những lúc như vậy sẽ thấy ngơ ngác một chút, bật điện thoại lên lại buông.
Vốn dĩ cả 2 đều “tánh kỳ” nên tranh cãi cũng thường xuyên lắm! Có đôi lần mình có lỗi thật; mà rất nhiều lần mình thấy chuyện chẳng đáng! Với bản tính ít giận dai, và cũng vì lớn hơn đằng kia nên hầu như mình toàn chủ động làm lành. “Xin lỗi” không hẳn vì mình có lỗi, vì mình tôn trọng họ, trân trọng mối quan hệ này. Rồi sau nhiều lần như vậy, tự cảm thấy mình trở nên nhu nhược, đến một đỉnh điểm nào đó, quá sức chịu đựng, buông, người ta cũng không kéo, đằng ấy đã bao giờ kéo chưa nhỉ? Và lần này họ còn nhẫn tâm đẩy mình nữa.
Mối quan hệ nào cũng sẽ bắt đầu huy hoàng với những thăng hoa rồi sẽ đến sóng gió. Càng lúc quyết định đi hay ở sẽ khó hơn vì mình sẽ càng nhận ra tật xấu của nhau. Chấp nhận hay không chấp nhận, hãy trả lời mình có đủ tốt để níu giữ người ta ở lại được không. Mình thì mình biết rõ mình đầy tật xấu ra đấy thôi, chỉ là hồi đầu ai đó cam kết với mình sẽ cùng đi đoạn đường dài, là rằng chỉ cần cả 2 cố gắng, nên những gì diễn đã làm mình hụt hẫng. Người trẻ luôn đầy sự kiêu hãnh và háo thắng, mình hiểu, mình chỉ ước có lần nào đó em ấy chịu hạ cái tôi xuống để giải quyết vấn đề. Mình có thể chấp nhận tính cách, con người của họ, sao họ lại không thể với mình? Ừ, do mình, mình quá xấu để chấp nhận. “Tiên trách kỷ hậu trách nhân”, vậy đi.
Bữa giờ có ai hỏi thăm, mình cũng chỉ trả lời ngắn gọn: “mình đủ tốt người ta sẽ ở lại”, chẳng muốn kể lể dông dài. “Đừng bao giờ kể với ai về vấn đề của bạn, 10 người thì hết 9 người không quan tâm, người còn lại sẽ cười vào mặt bạn”. Giờ thì mình cũng tạm ổn rồi. “Ổn” là vầy nè: gấu thì đang tích cực làm thủ tục li dị, công việc thì áp lực dồn dập, sức khỏe thì đang bệnh, bác Hồ đang đi vắng; nhiều lúc cuộc sống này thử thách mình ghê gớm, và mình tin là nếu mọi việc chưa ổn thì nó chưa phải kết thúc đâu. Bức bối quá tối về khóc 1 chặp, ngủ, sáng dậy khóc tiếp, vẫn có thể đeo mặt nạ tươi tỉnh đi làm được. Tính chất công việc đã rèn cho mình khả năng/thái độ/thói quen này và mình luôn cảm ơn nó.
Dù sao đi nữa, 2 năm đợi cho một giấc mơ đẹp đến, trở thành một giấc mơ “dữ dội” và mình đã thức dậy. Sẽ khó chấp nhận và sẽ hoang man tự hỏi “Mình còn chưa đi Sing mà!”, nhưng đâu còn sự lựa chọn nào khác! Lại tự an ủi mình: cứ sống tốt đi rồi một giấc mơ đẹp khác sẽ tới. Biết đâu lại gặp một ai đó “tánh kỳ”, thích chụp choẹt, thích cùng nhau vỗ béo và thích đưa nhau đi trốn. Mình hứa lúc đó sẽ trở thành một con người tốt hơn, chỉ cần cả 2 cùng cố gắng…
P/S: sau khi quay mấy cái cờ nhíp, tặng áo, tặng ly, tặng bánh này nọ thì cái trong hình dự tính sẽ là phương áp tiếp theo để làm lành, nhân dịp nhân viên được dis 50% =)) Ờ biết đâu đấy, lại gặp một bạn thích ly tách 😀 Đang viết cái này, nhìn đồng hồ thấy đã 6:00 pm và ngoài trời mưa dữ dội, muốn zalo ai đó chạy xe từ từ thôi, thắng gấp lại té nữa… Mà thôi.